Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Phan_17
"Ta đây sẽ không cần ngươi nữa ! Thế giới bên ngoài bát ngát như thế , có một đống soái ca chờ ta, còn muốn ngươi làm cái gì!" Lời này tuy là mang theo chút uy hiếp , nhưng cũng là lời thật lòng của nàng .
"Được , vậy Tam nhi cũng không được qua lại với nam nhân khác, nếu để cho ta lại nghe một chút giống như nhìn lén Ngạo tắm rửa . . . . ." Nói tới đây, dừng lại, chính là giọng nói kéo thật sự dài.
Này. . . . . . Nghe đến đó Vũ Văn Tiểu Tam do dự , muốn nàng không có nhìn trộm Hiên Viên Ngạo tắm rửa rất đơn giản, nhưng là muốn nàng đối với hai soái ca Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Triệt làm như không thấy, thật sự rất khó a!
Thấy nàng không nói chuyện, ánh mắt tà mị lại nhiễm lên một chút não ý, có lẽ đem nàng giữ tại bên người mới tương đối an toàn!
"Tam nhi chuẩn bị khi nào thì cho ta một cái danh phận? Nàng nói sẽ đối người ta phụ trách !" Ngón tay thon dài vén sợi tóc trên trán nàng đẩy đến sau đầu. . . . . .
Ai biết tiểu nữ nhân nghe xong lời này, thế nhưng cắn môi dưới, suy nghĩ sau một lúc lâu. Chợt vẻ mặt bi sợ ngẩng đầu: "Thương Thương, chúng ta thế này có tính là yêu đương vụng trộm không ?"
Lời này làm Hiên Viên Vô Thương nháy mắt hóa đá rồi. . . . . .
Thấy hắn không nói chuyện, nàng càng thêm buồn bực , cáu giận từ trên người hắn ngồi dậy, vẻ mặt cầu xin xem hắn: "Ta là không là biến thành nữ nhân vụng trộm sau lưng trượng phu chứ ?"
Hiên Viên Vô Thương giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ ngồi dậy, ôn nhu vươn tay, giúp nàng đem dây lưng bên hông buộc lại, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam kinh ngạc xem mặt hắn, da thịt vô cùng mịn màng so với nữ nhân còn muốn mềm nhẵn hơn , lông mi dài cong vút như cánh bướm, nhẹ nhàng cài lên đai lưng cho nàng , như là đối với báu vật , buộc lại sau, ngẩng đầu. . . . . .
"Tam nhi, chúng ta không phải là yêu đương vụng trộm. Bởi vì chúng ta cũng không có. . . . . . Hơn nữa nàng cùng Ngạo cũng không phải vợ chồng thực. Nếu nàng hiện tại không phải là vương phi trên danh nghĩa của Ngạo , ta đã sớm đem nàng. . . . . ." Nói tới đây cũng không lại mở miệng, mà là có chút ái muội xem nàng.
Nàng lại còn không có phục hồi tinh thần lại, chính là kinh ngạc xem hắn, dung mạo tuyệt mỹ cho nàng một loại cảm giác tựa như ảo mộng, khóe mắt kia một nốt ruồi giọt lệ lại làm cho nàng cảm thấy rất không chân thật, phảng phất người này, có một ngày sẽ cách nàng mà đi. . . . . .
Cảm thấy đau xót, vô ý thức mở miệng: "Thương Thương, sẽ có ngày ngươi không cần ta nữa phải không ?" Giọng nói yếu ớt không dễ dàng phát giác .
Lời này lại làm cho hắn đang tươi cười ái muội bỗng cứng đờ, bình tĩnh xem nàng: "Sẽ không, trừ phi ta chết!" Đúng vậy, trừ phi hắn chết, nhưng là, sinh tử của hắn không có nắm giữ ở trong tay tay hắn ! Như vậy hắn, thật sự có thể cho nàng hạnh phúc sao?
Vũ Văn Tiểu Tam có chút yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên: "Ta đây yên tâm !"
Xem bộ dáng hùng hùng hổ hổ của nàng , hắn dương môi cười, giống như trăm hoa đua nở, đồng thời cũng giấu đi nỗi lòng phức tạp . . . . . .
"Tam nhi, trở lại tam vương phủ, đừng chọc giận Ngạo nữa , bằng không chịu thiệt chính là nàng." Hắn nhẹ nhàng dặn.
Mỗ nữ lông mày liền ngã xuống, rất là căm tức xem hắn: "Tốt ngươi, vẫn là đứng ở bên hắn! Cái gì ta chọc giận hắn, rõ ràng là con heo kia luôn chọc giận ta!"
Hắn khẽ cười một tiếng, lôi kéo tay nàng: "Tam nhi trước hết nhịn vài ngày đi, chờ mấy ngày nữa, Tam nhi gả cho Thương Thương , sẽ không cần lại đối mặt hắn rồi !"
"Ta còn không đáp ứng gả cho ngươi đâu!" Mỗ nữ tà tà ngắm hắn, muốn cầu hôn Vũ Văn Tiểu Tam nàng mà đơn giản như vậy à? Huống chi là tái giá, khó khăn lớn cỡ nào ! Cho rằng vài câu vân đạm phong khinh lời ngon tiếng ngọt là có thể để cho nàng chấp nhận ?
"Gả cho ta có rất nhiều chỗ tốt!" Hắn ngẩng mặt, cười xem nàng.
"Nói thí dụ ?" Có chỗ tốt gì?
Tuy rằng Thương Thương bộ dạng quả thật đẹp mắt nhất, nhưng là Hiên Viên Triệt và Mặc bọn họ cũng đều không kém!
Tuy rằng Thương Thương đối nàng tốt lắm, nhưng là Hiên Viên Mặc đối nàng cũng không sai!
Tuy rằng nàng và Thương Thương ở cùng nhau có cảm giác an toàn, nhưng là nàng đối Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Triệt đều có hảo cảm!
Tuy rằng Thương Thương hẳn là rất nhiều tiền, nhưng là hoàng gia nam nhân nào hình như cũng không nghèo ! Nàng thật đúng không rõ có cái gì ưu việt hơn !
Nam tử tà mị làm như biết trong lòng nàng suy nghĩ, dương môi cười: "Có một ưu việt rất lớn , ta có, Mặc và Triệt bọn họ đều không có!"
Hả ? Mỗ nữ rất là hoài nghi xem hắn, nhưng là không phủ nhận miệng nàng quả thật bị hắn treo lên . . . . . .
"Nếu là Tam nhi gả cho ta, về sau Ngạo nhìn thấy nàng, muốn cung kính hành lễ, còn muốn tôn xưng một tiếng ‘ hoàng thẩm ’!" Hiên Viên Vô Thương nói xong, chờ phản ứng của nàng.
Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, chỉ thấy người nọ miệng anh đào nhỏ kéo đến sau tai . Trong đầu tưởng tượng thấy con heo Hiên Viên Ngạo kia , bộ dáng cung kính cúi đầu, kêu nàng"Hoàng thẩm" , a, ha ha ! Kia thật sự là rất hạnh phúc!
@#$\%$\%$^\%$\%^&\%(một câu nói bậy xin phép không edit)
Nhìn ngó Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó nhanh chóng gật đầu: " Ừm, chủ ý này không sai, ta trở về suy nghĩ thêm !" Hì hì. . . . . . Nàng sẽ trở thành trưởng bối a!
“ Vậy Tam nhi hãy cân nhắc!" Hắn cười đến định liệu trước, nha đầu kia, trở về tam vương phủ nếu là lại bị Ngạo chọc giận , khẳng định sẽ đáp ứng !
"Ừm !" . . . . . .
"Tam vương gia, vương gia nhà chúng ta mời tam vương phi đi Lưu Vân các, mệnh thuộc hạ tiến đến bẩm báo!" Liên Hoa đợi Hiên Viên Ngạo từ thư phòng của Vũ Văn Cảnh Thiên bước ra, liền đi lên bẩm báo.
Vũ Văn Cảnh thiên khẽ nhíu mày, xem sắc mặt Hiên Viên Ngạo , bất luận nói như thế nào, Hi vương gia một mình mời Tam nhi một phụ nhân (gái đã có chồng) quả thật không thích hợp, dễ dàng để người ta liên tưởng không hay , không biết tam vương gia có tức giận hay không.
Hiên Viên Ngạo nhéo nhéo mi, có chút kinh ngạc, hoàng thúc mời nữ nhân như vậy làm cái gì? Chớ không phải là vì xả giận cho bản thân mình ? Lập tức lắc đầu, hoàng thúc làm sao có thể ngây thơ như vậy !
Chapter 43
Nhìn nhìn thủ hạ đắc lực của hoàng thúc , giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Bổn vương đã biết, hoàng thúc có nói khi nào thì trở về?"
"Vương gia chưa nói, chỉ nói đợi ngài xử lý xong việc , đi Lưu Vân Các đón vương phi là có thể!" Liên Hoa đáp lời theo công thức .
Nhéo nhéo mi, Lưu Kim điện là nơi mà hoàng thúc để kết bạn .
Mà Lưu Vân Các, cho đến tận bây giờ , trừ bỏ hắn và hoàng huynh, Triệt ở ngoài thì đều không có người khác bước vào . Hoàng thúc mời nữ nhân kia làm cái gì?
Không lại nghĩ nhiều, xoay người đối với Vũ Văn Cảnh Thiên mở miệng: "Nhạc phụ đại nhân, bổn vương đi về trước !"
"Vương gia , mời !" Vũ Văn Cảnh Thiên đưa tay ý bảo. . . . . .
Trên đường cái , một chiếc xe ngựa chạy chậm rì rì . . . . . .
Hiên Viên ngạo bình yên ngồi ở trên xe ngựa, chợt , trong đầu hiện lên những hình ảnh của nữ nhân kia khi thấy mỹ nam tử . Hiện tại nàng và hoàng thúc đang ở cùng nhau!
Mặt tối sầm, đối với xa phu mở miệng: "Tốc độ nhanh chút !" Không biết vì sao, nhớ tới hoàng thúc khả năng bị nàng phi lễ, cảm thấy rất không thoải mái!
"Vâng !" Xa phu cung kính trả lời, rồi sau đó tăng nhanh hơn tốc độ . . .
. . . . . .
Hai người nói xong, chợt , Hiên Viên Vô Thương nhướng mày, trong vòng trăm mét có người, nghe tiếng bước chân và khí tức hẳn là thuộc hạ của hắn , chắc là Ngạo đên , tới thông báo !
Vì thế mở miệng: "Tam nhi, Ngạo đến đón nàng rồi !"
"Hắn tới đón ta? Vậy người ta khi nào thì có thể lại thấy Thương Thương?" Nhớ tới nam nhân kia năm lần bảy lượt mắng nàng tiện nhân , Vũ Văn Tiểu Tam thập phần khó chịu! Lập tức lại đầy mặt không tha nhìn Hiên Viên Vô Thương hỏi, Thương Thương bộ dạng tốt xem như vậy , nếu có thể mỗi ngày đều thấy thì tốt rồi!
"Rất nhanh!" Hắn cười khẽ đáp lời, đúng vậy, rất nhanh.
"Vương gia!" Ngoài cửa giọng nói của ẩn vệ cung kính vang lên.
"Tam vương gia đến?" Nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
"Đúng vậy! Tới đón tam vương phi!" . . . . . .
"Tam nhi, đi thôi." Nhẹ nhàng cầm tay nàng.
"Người ta không muốn đi, mệt!" Nàng làm nũng với hắn .
Tuyệt sắc dung nhan lộ ra một cái lúm đồng tiền còn hơn trăm hoa nở rộ : "Thương Thương ôm nàng đi ra nhé?"
"Được !" Vui rạo rực cọ vào trong lòng hắn.
. . . . .
Vuốt ve mái tóc của nàng , rồi sau đó mở cửa, bế nàng lên, bước đi ra ngoài, xem ra hắn nên tìm thời gian nói chuyện với Ngạo rồi. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngửa đầu, xem khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc của hắn , nước miếng lại bắt đầu tràn ra, tay nhỏ bé lại bắt đầu giở hạnh kiểm xấu ở trên người hắn lộn xộn. . . . . .
Hiên Viên Ngạo không dám tin trừng mắt to, xem hoàng thúc hắn tối kính yêu ôm nữ nhân kia đi ra, mà nữ nhân vô sỉ kia đang. . . . . . Chảy nước miếng, còn ở trên người hoàng thúc sờ loạn!
Trong nháy mắt hắn có cảm giác đầu choáng váng mắt hoa! Lung lay thoáng động sắp ngã quỵ!
Tất cả mọi người, biết tam vương phi , không biết tam vương phi đều hoảng sợ mở to mắt, rồi sau đó không hẹn mà cùng xoa xoa ánh mắt!
Tiếng lòng của những người biết Vũ Văn Tiểu Tam : bọn họ có phải hoa mắt rồi không hả ? Hi vương gia làm sao có thể ôm tam vương phi?
Tiếng lòng của những người kông biết Vũ Văn Tiểu Tam : vương gia không phải là không gần nữ sắc sao? Cô gái này có mị lực lớn như vậy ? Từ ở đâu ra?
"Hoàng thúc, người. . . . . ." Hiên Viên Ngạo không biết nói gì xem hắn.
Hiên Viên Vô Thương buông Vũ Văn Tiểu Tam ra , rời khỏi ôm ấp của soái ca , mỗ nữ rất là tiếc nuối mím mím môi, ước gì con đường này dài một chút thì tốt rồi!
"Tam nhi nói nàng không muốn đi, sợ mệt!" Đôi mắt nhiễm lên nhiều điểm sủng nịch .
" Vậy. . . . . ." Hiên Viên Ngạo một chữ cũng không biết nên nói như thế nào nữa ! Này. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam xem hắn , rất là không kiên nhẫn mở miệng: "Vậy cái gì ! Nhìn xem Thương Thương thật tốt, người ta không nghĩ đi, liền ôm người ta đi. Trên thế giới này nam nhân giống Thương Thương như vậy thật hiếm có, đáng tiếc bổn vương phi hồng nhan bạc mệnh, gả ột người như vương gia không biết thương hương tiếc ngọc ! Bổn vương phi thật sự là mệnh khổ!"
Lời này vừa ra, ngay cả Hiên Viên Vô Thương cũng suýt nữa không đứng vững, ánh mắt tà mị đều là dở khóc dở cười , nha đầu kia!
Hiên Viên Ngạo càng là muốn đánh ! Tiện nhân này ! Thời điểm nào cũng không quên chửi bới hắn! Hồng nhan bạc mệnh? Chỉ bằng nàng cũng xứng "Hồng nhan" ?
"Ngạo, có rảnh chúng ta nói chuyện." Ngữ khí của Hiên Viên Vô Thương thật nghiêm cẩn.
Hiên Viên Ngạo ngẩn ra, hoàng thúc rất ít khi nói chuyện nghiêm cẩn như vậy với hắn . Vì thế không quan tâm nữ nhân giống như bệnh thần kinh kia , đối với Hiên Viên Vô Thương gật gật đầu: " Vâng !"
"Ta đây đi về trước !" Vẫn là ngữ điệu lạnh lẽo như vậy .
“ Ừ !" Tuyệt mỹ thiên hạ cười khẽ gật đầu, chợt , trong óc đột nhiên thoáng qua lời nói của nha đầu kia —— bọn họ có tính là yêu đương vụng trộm không ? Nhìn nhìn lại Ngạo, chợt cảm thấy có chút xấu hổ.
Đi theo phía sau Hiên Viên Ngạo , Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu lại, lưu luyến không rời xem xét hắn: "Thương Thương, ngươi nhất định phải mau lại đây tìm người ta!"
Lời này nói ra làm cho Hiên Viên Ngạo đang đi phía trước nàng mặt tối sầm, nữ nhân này, hoàn toàn coi như hắn không tồn tại , quay đầu, đang muốn nói nàng vài câu, lại thấy hoàng thúc ôn nhu gật đầu: " Ừ !"
Hiên Viên Ngạo cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, vì sao hắn cảm thấy hắn là dư thừa , nữ nhân này với hoàng thúc mới là một đôi? Nghĩ tới khả năng này, cảm thấy có chút hậm hực, nhéo nhéo mi, đối với cảm giác của bản thân có chút kinh ngạc. . . . . .
Bọn hạ nhân cũng cảm giác đau cả đầu, vì sao bọn họ cảm thấy. . . . . . Là bọn hắn suy nghĩ nhiều sao?
Mỗ nữ cẩn thận mỗi bước đi, không tình nguyện đi theo Hiên Viên Ngạo rời khỏi Lưu Kim điện . . . . . .
Lên xe ngựa, còn vén rèm lên xem khuôn mặt câu hồn của tuyệt sắc nam tử còn đang đứng ở đình hóng mát . Nước miếng lại nhẹ nhàng từ khóe miệng chảy xuống. . . . . .
Bên cạnh nàng , khuôn mặt tuấn dật của nam tử nháy mắt lại trắng xanh đen!
"Vũ Văn Tiểu Tam!" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên! Kỳ thực cảm thấy đã có rất nhiều hoang mang. Hôm nay, nữ nhân này và hoàng thúc có gì đó không đúng!
" Vương gia thân ái , ngài có chuyện gì sao?" Mỗ nữ tâm tình rất tốt, thái độ đối đãi kẻ thù cũng là vô cùng tốt.
" Vương gia thân ái " ? Mỗ vương gia khóe miệng rụt rụt, cách xưng hô này, làm cho hắn quên mất bản thân vốn chuẩn bị nói cái gì. . . . . . Cả đầu đều là cảnh tượng nổi da gà mà ngày đó nữ nhân này làm với hắn !
Cuống quít quay đầu, không xem nàng, hiện tại đang ở trên xe ngựa, nếu nữ nhân này lại động kinh, muốn hắn an ủi một chút tâm linh nàng tịch mịch , hắn chạy trốn nơi nào ?
Thấy hắn quay đầu không nói chuyện, Vũ Văn Tiểu Tam đối trời trợn trừng mắt, tên Hiên Viên Ngạo này , chính là bị bệnh thần kinh !
"Vương gia, người ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện !" Mỗ nữ lúm đồng tiền như hoa.
"Nói." Ngữ khí lạnh như băng đến , nếu không phải sợ nữ nhân này lại động kinh, hắn mới lười mở miệng!
"Nếu không, ngươi ngừng ta đi?" Tràn ngập nịnh nọt xem hắn.
Sắc mặt lạnh như băng cứng đờ, quay đầu, có chút kinh ngạc xem nữ nhân này: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi không phải là điên rồi?" Nữ nhân này thế nào suốt ngày nói mê sảng? Nếu là hắn thật sự ngừng nàng, một người bị chồng ruồng bỏ, nàng còn có đường sống sao?
Mỗ nữ nhe răng trợn mắt nhìn hắn, gầm lên giận dữ : "Ngươi mới điên rồi! Miệng chó không mọc ra ngà voi!" Rống xong rồi mới nhớ tới Thương Thương không ở nơi này, sắc mặt cứng đờ, hơi hoảng sợ che miệng lại. . . . . . Con heo này sẽ không lại muốn giết nàng đi?
Chapter 44
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có tin bổn vương hiện tại sẽ làm thịt ngươi không ?" Một bàn tay bóp cổ nàng , đem thân thể của nàng hơi hơi nhấc lên , cặp mắt lạnh tràn đầy sát ý.
"Khụ khụ. . . . . . Vương gia, người ta sai lầm rồi, người ta thật sự biết sai rồi. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam cầm lấy tay hắn, nhanh chóng nhận sai, đại nữ tử co được dãn được, không đáng cùng nam nhân này so đo!
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, thu tay, nhắm mắt lại chợp mắt.
Mỗ nữ nước mắt lưng tròng ôm lấy cổ vừa tưởng mất mà được lại , chợt thập phần tưởng niệm Thương Thương, mới rời đi Thương Thương một lát, đã bị con heo này bắt nạt, bi thương!
"Vương gia, đến!" Giọng nói của xa phu vang lên.
"Ừ !" Tiếng nói lạnh lẽo vang lên, rồi sau đó xốc lên màn xe, đang muốn đứng dậy thì nữ nhân đáng chết kia lại chạy trước đi ra ngoài!
Mỗ vương gia hít sâu mấy hơi thở, đối với bóng lưng đã mau đi vào vương phủ kia gầm lên: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi nếu lại vào trước bổn vương , bổn vương sẽ cho ngươi biết tay !"
Thị vệ ở ngoài cửa, đều đồng tình xem vương gia nhà bọn họ bị vương phi liên tiếp không để vào mắt. . . . . .
Bóng dáng mỗ nữ cứng ngắc ở cửa, nhớ tới Thương Thương dặn, nàng tận lực không nên chọc con heo này tức giận , vì thế nỗ lực đè nén tức giận trong lòng. . . . . .
Nam nhân lòng dạ hẹp hòi này ! Hừ! Tức chết nàng rồi ! Nàng Vũ Văn Tiểu Tam là hoàng thẩm tương lai của hắn , là trưởng bối của hắn ! Nàng muốn rộng lượng, không thể cùng hậu bối so đo!
Lập tức chạy nhanh về xe ngựa , trước tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền leo lên xe ngựa, một mặt nịnh nọt , tất cung tất kính mở miệng: "Vương gia, mời ! Mời ngài ! Ngài trước tiên đi xuống, bổn vương phi theo sau xuống lần nữa!"
Sau đầu mọi người đều bay qua một đám quạ đen , vương phi. . . . . . Thật ấu trĩ!
Hiên Viên Ngạo nổi giận đùng đùng lườm nàng một cái, rồi sau đó dẫn đầu xuống xe, Vũ Văn Tiểu Tam bay lên một cước, đối với mông của hắn khoa tay múa chân, nhưng là không dám đá thật . Bọn hạ nhân không hẹn mà cùng run rẩy khóe miệng xem chân của nàng , đáng thương cho vương gia. . . . . .
Trông thấy bộ dáng run rẩy của thị vệ ở cửa , khiến cho Hiên Viên Ngạo để ý ! Quay đầu. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhanh chóng thu hồi chân , rồi sau đó hai tay giở vờ chống lưng , một bộ dáng ngại ngùng , cười nịnh nọt nhìn hắn. . . . . .
Tuy rằng bộ dáng rõ ràng chột dạ của nàng làm cho khóe miệng Hiên Viên Ngạo có chút run rẩy, trong lòng hoài nghi càng sâu, nhưng là hắn quay đầu chậm chút, vẫn chưa thấy cái chân kiêu ngạo của nữ nhân kia . Vì thế không lại quan tâm nàng, vài bước nhanh tới cửa vương phủ. . . . . .
Mỗ nữ nhấc lên làn váy , đối với bóng lưng của hắn làm mặt quỷ, vui vẻ đi theo chạy đi vào. . . . . .
Lưu lại một đám thị vệ khóe miệng run rẩy, khóe mắt co rút xem xét bóng lưng bọn họ . . . . . .
Vương phủ hậu viện, Nguyệt Vô Hạ đã sớm liền trở về vương phủ. . . . . .
Nguyệt Vô Hạ ngồi ở trước bàn, vỗ về mặt mình, nhớ lại tình hình trở lại phủ thừa tướng hôm nay . . . . . .
Mẫu thân thấy phía sau nàng không có bóng dáng của vương gia , hừ lạnh một tiếng liền không quan tâm, chỉ vì nàng là thiên kim cao quý của phủ thừa tướng , đường đường dòng chính nữ lại làm tiểu thiếp! Để ẫu thân bị nhóm di nương trào phúng!
Hơn nữa ngày thứ ba lại mặt, vương gia cũng không về cùng với nàng , trong mắt nhóm di nương khinh thị rõ ràng phá lệ chói mắt!
Nàng gả tiến vương phủ quả thật là vì thiệt tình yêu Hiên Viên Ngạo, nhưng lại cũng là yêu cầu của phụ thân nàng : bất luận như thế nào, nhất định phải gả tiến vương phủ!
Mẫu thân cũng không biết nội tình, cho nên không hiểu nàng cam nguyện làm tiểu thiếp cũng muốn gả tiến vương phủ , vốn tưởng rằng nhìn thấy phụ thân, có thể được một chút an ủi. . . . . .
Đáng tiếc. . . . . . Phụ thân gọi nàng đi thư phòng, thấy nàng, liền hung hăng tát một cái lên mặt nàng: "Ngươi thế nào không biết đúng mực như vậy ? Muốn ngươi gả vào vương phủ là để cho ngươi mỗi ngày cùng người tranh giành tình nhân à? Có thể nắm chặt Hiên Viên Ngạo như vậy đủ rồi! Không cần đi trêu chọc Vũ Văn Tiểu Tam, nàng là nữ nhi của Vũ Văn Cảnh Thiên ! Hiên Viên đế quốc có bốn mươi vạn binh mã nắm ở trong tay Vũ Văn Cảnh Thiên , phụ thân trong ngày thường thấy hắn cũng là tươi cười đón chào, không nghĩ gây thù hằn, ngươi khen ngược, nhưng lại đi đắc tội nữ nhi của hắn !"
"Phụ thân, là nàng đánh ta, ta bất quá là đánh nha hoàn của nàng !" Nguyệt Vô Hạ ý đồ giải thích.
Nhưng là, kết quả phụ thân không thong cảm , mà lại thêm một cái tát đến trên mặt của nàng: "Còn không biết hối cải! Bảo ngươi tạm thời không nên đi trêu chọc nàng! Ngươi nếu là có công phu kia , phải lén đem binh phù của Hiên Viên Ngạo đến cho ta ! Chờ phụ thân lấy đến Hổ Phù, cái kia Vũ Văn Tiểu Tam tùy ngươi xử trí!"
Nếu là có thể lấy đến Hổ Phù 60 vạn binh mã của Hiên Viên Ngạo , đừng nói đối phó một Vũ Văn Cảnh Thiên , chính là toàn bộ Hiên Viên đế quốc cũng đều ở trong túi của hắn !
"Hổ Phù?" Nguyệt Vô Hạ không dám tin mở to mắt, "Phụ thân muốn Hổ Phù của Ngạo ca ca làm cái gì?"
Nguyệt Dịch Thừa có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nữ nhi ngu xuẩn nữ này liếc mắt một cái: "Muốn Hổ Phù làm cái gì? Tự nhiên là làm hoàng đế! Ngươi chịu khó dỗ Hiên Viên Ngạo, lén đem Hổ Phù đưa phụ thân !"
"Nhưng là phụ thân, ngài hiện tại làm thừa tướng không phải tốt à? Dưới một người trên vạn người, mưu phản, nếu là thất bại là muốn liên luỵ cửu tộc !" Nàng có chút thất kinh nhìn Nguyệt Dịch Thừa.
" Dưới một người , mãi mãi vẫn là dưới một người ! Hạ nhi, ngươi phải biết rằng, nếu là phụ thân làm hoàng đế, đến lúc đó ngươi chính là công chúa, khi đó, cái kia cái gì Vũ Văn Tiểu Tam không là chỉ có đường chết sao ? Hiên Viên bộ tộc rơi đài, Hiên Viên Ngạo tự nhiên cũng là của một mình ngươi !" Nguyệt Dịch Thừa nhẹ nhàng mở miệng, rồi sau đó xem biểu cảm của nàng .
Nhớ tới bộ dáng lúc Vũ Văn Tiểu Tam đánh nàng , còn có tình cảnh bản thân tất cung tất kính quỳ gối trước mặt nàng dâng trà , Nguyệt Vô Hạ cắn lấy môi dưới . Ngạo ca ca chỉ có thể là của một mình nàng , người khác muốn tranh giành đều phải đi tìm chết mới đúng!
Ngẩng đầu, kiên định nhìn Nguyệt Dịch Thừa: " Hạ nhi đã biết! Phụ thân yên tâm, Hạ nhi nhất định giúp ngươi lấy !" Đáy mắt đều lóe qua tia độc ác , tuy rằng nàng phải giúp phụ thân trộm Hổ Phù, nhưng nàng cũng sẽ không thể để tiện nhân Vũ Văn Tiểu Tam kia tốt hơn!
. . . . . .
Thu hồi suy nghĩ, đứng lên, vẫn là một bộ dáng đơn thuần mà lại yếu đuối : " Thị Kỳ , chuẩn bị vài thứ, chúng ta đi xem Mị phu nhân và Điệp phu nhân!"
Vũ Văn Tiểu Tam nhanh mồm nhanh miệng, muốn làm suy sụp nàng, tất phải cần giúp đỡ, cũng thật cần. . . . . . Có người giúp ! So với bản thân tự ra tay , không bằng mượn đao giết người, xảy ra chuyện, không quan hệ tới Nguyệt Vô Hạ nàng!
"Nhưng là tiểu thư, ngài không phải thật chán ghét các nàng sao?" Thị Kỳ có chút không hiểu.
"Bốp!" Nguyệt Vô Hạ vung một cái tát đến trên mặt của nàng, "Ngu xuẩn, bảo ngươi đi chuẩn bị ngươi phải đi chuẩn bị, không nên nói những lời vô nghĩa!"
Thị Kỳ chảy nước mắt, bụm mặt, vội vàng đáp một tiếng: " Vâng !" Rồi sau đó vội vội vàng vàng đi xuống chuẩn bị lễ vật, lại cảm thấy vô cùng hâm mộ nha hoàn Tiểu Nguyệt của vương phi . Ngày đó, Tiểu Nguyệt bị tiểu thư nhà mình đánh, vương phi lập tức liền đứng ra che chở cho nàng , lại còn nói Tiểu Nguyệt là tỷ muội của nàng . . . . . .
Nếu là bản thân cũng có thể gặp được một vị tiểu thư như vậy thì tốt rồi!
Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng trở lại phòng mình , Tiểu Nguyệt thấy tiểu thư nhà nàng , tràn ngập phấn khởi chạy đến : "Tiểu thư, người đã trở lại, ăn cơm chưa? Có đói bụng không?"
Xem nha đầu kia quan tâm bản thân mình như vậy , tâm tình Vũ Văn Tiểu Tam vốn là không sai càng thêm khoái trá , nhào đi lên ôm nàng: "Tiểu Nguyệt, tiểu thư nhớ ngươi muốn chết! Thật là có chút đói bụng, chúng ta ăn cơm đi?" . . . . . .
Cách đó không xa Nguyệt Vô Hạ và Thị Kỳ đều nhìn xem bên này, đôi mắt thuần khiết như thiên sứ nhiễm lên một tia âm độc . Vũ Văn Tiểu Tam, ta xem ngươi còn có thể cao hứng bao lâu!
Trong mắt Thị Kỳ tràn đầy ngưỡng mộ . . . . . .
Chapter 45
"Mặc, ngươi gần đây như thế nào?" Vũ Văn Hạo tựa vào trên tường, ngắm huynh đệ kết bái của hắn , cũng là Đương Kim hoàng thượng Hiên Viên Mặc. Mấy ngày nay luôn rầu rĩ không vui, mất hồn mất vía , thật không biết hắn suy nghĩ cái gì!
Mặc đứng ở cửa sổ , cầm trong tay ly rượu một ngụm uống cạn, rồi sau đó, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, có chút tự giễu mở miệng: "Có lẽ, ta là bị bệnh."
Nếu không là bị bệnh, vì sao trong đầu hắn tất cả đều là từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng ? Nếu không là bị bệnh, vì sao nhìn phi tử của bản thân , luôn có thể liên tưởng đến bóng dáng của nàng? Nếu không là bị bệnh, cảm giác hậm hực chua xót trong lòng từ đâu mà đến?
Vũ Văn Hạo có chút sợ sệt nhìn hắn: "Mặc . . . . ."
Quay đầu lại, nhìn huynh đệ tốt , dương môi cười, tươi cười ở trên gương mặt phong thần tuấn lãng khí phách mười phần lại khiến người như tắm gió xuân: "Tốt lắm! Ta không sao!"
Vũ Văn Hạo nhìn ngó hắn, chợt mở miệng trêu đùa: "Tiểu tử ngươi không phải bị bệnh tương tư đi?"
Thốt ra lời này xong, chỉ thấy trên môi người nọ ý cười cứng đờ, tươi cười tắt ngấm , quay đầu chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, bệnh tương tư. . . . . .
Này. . . . . .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian